NHOI HỘI
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tùy bút - Truyện ngắn

3 posters

Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 6/1/2015, 10:20

Nội quy: Ghi rõ tên tác giả hoặc nguồn khi post bài. (By Luca_chan)


Người ích kỉ nhất


Có lẽ tôi vẫn chưa nói, và có lẽ cũng đến lúc phải nói, yêu cậu, tình đầu và tình cuối.

***​

Buổi sáng trời trong, giọt sương mai còn đọng lại trên những phiến lá. Anh đưa tay khẽ chạm vào, cảm nhận tinh hoa mát lành của thiên nhiên. Nở nụ cười nhẹ trên môi, anh ôm bó hoa tươi tiến về chỗ hẹn. Cô gái có mái tóc đen dài nhìn anh khẽ mỉm cười, anh trao cô bó hoa trắng muốt. Ngồi xuống bên cạnh cô gái, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, anh nói:

- Lâu quá không gặp rồi nhỉ, không biết còn nhớ anh là ai không đây.

Cô gái vẫn mỉm cười không nói, anh khẽ thở dài:

- Giờ gặp lại em anh nhớ ngày xưa quá, cái năm chúng ta bước vào năm cuối cấp ba ấy. Lúc đó em cũng ít nói như bây giờ...

Giọng nói anh ngày một nhẹ bẫng. Nhìn gương mặt tươi cười của cô gái, rồi lại nhìn ra phía khoảng không bao la, ánh mắt anh xa xăm hồi tưởng lại quá khứ...



***​

Anh còn nhớ lúc đó anh ngồi bàn cuối lớp, còn cô thì ngồi kế bên anh. Khi vừa gặp cô, ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô là cao, trắng, xinh và ít nói, cũng có thể là ít cười, anh nghĩ vậy, nhưng chỉ thế thôi. Nếu hồi đầu năm cô giáo không xếp lại chỗ thì anh cũng không biết rằng cô học chung lớp với mình. Anh không hề có một chút mảy may rung động với cô bạn cùng bàn này.

Hôm đó cô chủ nhiệm nhờ anh và cô ở lại lớp ghi sổ điểm. Điều đó cũng là hiển nhiên khi cô và anh đều có số điểm rất cao trong lớp. Không biết hôm đó anh đã nói về sự nóng dần lên của Trái Đất hay về vấn đề nền kinh tế thế giới, nói chung là anh chỉ nói vài câu chuyện bâng quơ để không khí bớt căng thẳng, thế nhưng cô đã cười. Nói là cười thế thôi, đúng ra đó chỉ là một cái nhếch môi, có thể là một nụ cười nhạt, nhưng đúng là cô đã cười, một nụ cười hiếm hoi, nụ cười đầu tiên kể từ khi anh ngồi cùng bàn với cô. Người ta nói con gái lạc quan hay cười thường làm đàn ông mê mẩn, không ngờ con gái trầm lặng khi cười lại khiến người ta xao xuyến đến vậy. Và cũng chính vào cái buổi hoàng hôn màu hồng ấy, anh đã rung động trước cô.

***​

- Chắc em không biết anh đã xao xuyến thế nào khi nhìn thấy nụ cười của em đâu nhỉ, bây giờ có lẽ em cười nhiều hơn rồi, chứ hồi đó để được nhìn em cười còn khó hơn lên trời ấy. Vì vậy mà những ngày sau đó anh từ một người ít nói trở nên nhiều chuyện, lúc nào cũng cố ý pha trò để em cười. Nhưng tại sao lúc đó em luôn đáp lại anh bằng một nụ cười nhạt nhỉ? Anh giận lắm đấy. Nhưng tuổi trẻ mà, càng không được lại càng muốn, thế nên ngày nào anh cũng theo em trên suốt quãng đường từ trường về nhà để chọc em cười, nhớ không? Nghĩ lại anh thấy mình ngớ ngẩn thật.

Anh nói thật dài, bật cười nhìn sang cô, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nở nụ cười nhẹ:

- Nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới thấy nụ cười rạng rỡ đầu tiên của em ấy, em nhớ không? Hôm đó mặc dù anh ngã khá là thê thảm khi đang chọc cười em trên đường về nhà ấy. Nhưng không sao, nụ cười của em lúc đó là môt thành công lớn đối với anh rồi, thế nên anh không thấy đau nữa, mặc dù có hơi xấu hổ chứ không phải không đâu nhé. Mà hình như hôm đó thần may mắn bám theo anh hay sao ấy, sau đó trời lại mưa, và không ai trong chúng ta mang theo dù cả. Nhờ đó mà anh mới có cơ hội tỏ tình khi chúng ta đang trú mưa ấy. Nói thật là khi đó anh cũng lo lắm chứ, càng sợ hơn nữa là em cứ im lặng không chịu nói, làm anh cứ tưởng mình bị từ chối rồi chứ. Nhưng mà sau đó em lại hỏi anh cái câu mà lúc đó anh cho là vớ vẩn ấy, em còn nhớ câu gì không? Em đã hỏi anh rằng "Có thể không?" ấy, nhớ không?

- Có thể không?

Sau một hồi nín thở chờ đợi, anh cứ nghĩ là cô sẽ từ chối. Nhưng cô lại hỏi ngược lại anh, bằng giọng nói nhẹ nhàng và thật khẽ. Có thể không? Có thể không? Còn phải hỏi sao?

- Đương nhiên.

Anh cười thật tươi. Tình đầu của anh, bắt đầu như thế đấy.

***​

Kể từ ngày quen với cô, anh cảm thấy thứ cảm xúc anh dành cho cô ngày càng mãnh liệt. Anh nhận ra cô không hề ít nói, chỉ là chưa tìm thấy "cạ" để bộc phát thôi. Cô nói rất nhiều, và rất dễ bị chọc cười. Như những cặp đôi mới lớn khác, anh thường cùng cô ăn sáng ở căn tin trường, cùng nhau nắm tay đi học, rồi lại sánh vai nhau cùng về.

Buổi chiều ngày chủ nhật, cô và anh ngồi tựa vào tưa nhau ôn bài cho bài kiểm tra Văn sắp tới. Anh vốn ghét môn văn, thở dài than:

- Tại sao môn văn lại được sinh ra trên đời này cơ chứ? Vừa ướt át và sến, có cái gì hay ho đâu. Nếu không phải vì môn này thì mình đã là người duy nhất đứng đầu lớp rồi.

Nghe có vẻ giống như đang nói một mình, thực ra là còn có ý khác. Cô liếc xéo anh, làm bộ chống cằm, thở hắt ra chiều thương tiếc:

- Bạn trẻ à, sau mỗi tiếng thở dài hạnh phúc lại vơi đi một chút đấy. Đừng có ở đó mà than vãn nữa.

- Thôi đi, tôi biết cô là cây văn, không cần phải khoe!

- Biết thì tốt. – Cô cười hì hì. – Có muống nghe thơ con cóc không?

- Dạ - Anh làm bộ thành khẩn – Được chị đọc thơ cho nghe thì có lẽ em trai đây đã tu thành chính quả rồi.

Cô lườm anh, rồi bắt đầu ngâm nga:

"Gió kìa gió, gió nhẹ bay

Mưa kia mưa, mưa khẽ hát

Gió lặng lẽ lướt xa cuốn bao nỗi nhớ

Mưa ở lại khẽ ngân nga điệu khúc biệt ly."

Không khí trở nên trầm lặng, lát sau, anh khẽ lên tiếng:

- Đúng là, thơ con cóc mà...

Những ngày nghỉ, anh dắt cô đi dọc mấy con phố ngắm đồ. Một lần, cô mua đồ nhiều đến nỗi bắt anh xách nặng cả hai tay. Đi mệt, cô ghé vào hàng quán bên đường mua bánh tráng trộn. Thấy anh nhìn đến mức bụng kêu ọc ọc mà không tài nào ăn được, cô bật cười, lém lỉnh:

- Có muốn ăn không?

Anh nuốt nước bọt:

- Đương nhiên là muốn.

Cô lè lưỡi:

- Đừng hòng nhé!

Rồi cô cười khì khì, vừa ăn vừa tấm tắc khen khiến anh sôi máu. Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác, bĩu môi, vờ nói bâng quơ:

- Con người ích kỉ thật ấy nhỉ.

Cô đang cho bánh tráng vào mồm chợt khựng lại, quay sang nhìn anh. Im lặng vài giây, một thứ cảm xúc khó hiểu dâng tràn trong đáy mắt, cô nhoẻn miệng cười, nháy mắt:

- Giờ mới biết sao? Nói cho mà nghe nhé, con người vốn luôn rất ích kỉ, mà đây là người ích kỉ nhất trên thế giới đấy.

Rồi cô tung tăng chạy đi trước. Anh cau mày suy nghĩ về lời cô nói, rồi vội vã đuổi theo.

***

- Lúc em nói em là người ích kỉ nhất, anh cũng không để tâm lắm. Giờ nghĩ kĩ lại, đáng lẽ ngay từ khi em nói câu đó anh phải bỏ em ngay chứ nhỉ, giờ thấy hối hận quá trời.

Anh vờ làu bàu, rồi nhìn cô bật cười. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, giọng nói lại trở nên hoài niệm:

- Nói thế thôi chứ anh chưa bao giờ hối hận đâu nhé. Với lại em còn nhớ cái lúc cô giáo phân công em học nhóm với một đứa con trai khác không? Lúc ấy, anh đã ghen, ghen kinh khủng luôn ấy nhỉ.

***​

Sau cái tiết sinh hoạt chết tiệt, cái tiết mà cô chủ nhiệm bắt cô phải học nhóm với một đứa con trai khác, quan trọng hơn là đứa con trai đó dường như là có tình cảm với cô, thế nên anh dồn toàn bộ sự bực tức vào giờ ăn trưa. Ngồi đối diện anh, cô có thể cảm thấy sát khí toát ra từ người anh ghê rợn đến mức nào, đến nỗi sống lưng cô trở nên cứng đờ, lạnh buốt. Cô nhìn anh, xua tay cười trừ:

- Bình tĩnh đi nào, chỉ là học chung thôi mà.

- Lửa gần rơm lâu ngày chẳng cháy à? – Anh cắt ngang lời cô nói.

Cô chớp chớp mắt, nhìn anh một lúc rồi cười nham hiểm:

- Có người đang ghen kìa!

Cô cố tình kéo dài giọng, mặt anh đỏ đến như không thể đỏ hơn được nữa, vừa tức vừa ngượng, vội vàng bào chữa:

- Ghen gì đâu. Chẳng qua có người thấy trai là mắt sáng như sao, không chừng lại bỏ bê việc học. Lúc đó tôi cũng không có ai để cùng phấn đấu nữa. Chung quy là sợ mất một đối thủ đáng gờm thôi.

- Ai mắt sáng như sao hồi nào... - Cô bĩu môi. – Nói thật nhé, cậu ta nhìn cũng rất được, nếu học giỏi hơn một chút có thể ăn đứt người nào đấy...

Cô chưa nói hết câu đã thấy mặt anh tối sầm, vội vàng cười xòa:

- Ấy ấy, chỉ là đùa thôi mà. Yên tâm, đây không bỏ ai kia theo trai đâu.

Ngay cả xin lỗi mà cũng có thể nhân cơ hội giễu cợt anh được ư? Nhưng dù sao có lời cô hứa anh cũng yên tâm...

Phải, anh tin tưởng cô đến vậy, thế tại sao cô lại hủy hẹn về cùng anh để đi cùng tên đó chứ? Thế gọi là không bỏ anh theo trai sao. Cũng đúng, cô vẫn chưa bỏ anh mà, chỉ là đi cùng tên kia một bữa thôi, có lẽ chỉ là đi vào nhà sách kiếm sách tham khảo thôi, có lẽ tên đó chỉ mời cô ăn chè để cảm ơn thôi, có lẽ hai người chỉ vô tình "chạm tay" đi dạo một lát thôi, có lẽ... cô chỉ trao cho hắn một cái ôm của tình bạn thôi... Cứ cho là vậy đi, ừm ừm, chỉ mới có một ngày thôi mà, chỉ là anh nghĩ quá nhiều thôi...

- Tại sao điểm của con lại kém như vậy, có biết là gần thi cuối cấp rồi không?

Mẹ anh nghiêm mặt trách mắng, anh chỉ biết im lặng. Gần đây anh nghe giảng không còn một chữ nào lọt vào đầu nữa. Vì sao ư? Vì kể từ cái buổi "tình bạn thắm thiết" với tên đó, cô không đến lớp. Có lẽ cô chán anh đến mức không muốn gặp anh nữa rồi...

***​

- Lúc đó anh đã giận em lắm đấy. Thế là anh quyết định không nghĩ đến chuyện đó nữa, trong đầu bấy giờ chỉ toàn bài vở. Nhưng mà, một ngày, hai ngày, ba ngày, cuối cùng anh cũng chịu thua. Lúc đó còn trẻ, anh không nhận thức được rằng đó không còn là một tình cảm ngây thơ hời hợt mà thực sự sâu đậm, như ăn sâu vào tận xương tủy. Anh chỉ biết lao đến nhà em, muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Em nhớ không? Cũng một buổi chiều hoàng hôn, em gặp anh với gương mặt ảm đạm hệt như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau...

- Đến đây làm gì?

Mây đen bao phủ bầu trời vừa nãy thôi còn rất trong xanh...

- Chúng ta chia tay nhé.

Lá non xanh mởn giờ đây cũng ngả màu đậm theo mây...

- Vì đó là một tình cảm hời hợt...

Gió thổi mạnh, cảnh vật như chao đảo...

- Tình học trò thường không lâu bền, tôi nghĩ cậu ấy tốt hơn cậu...

Gió ngày càng mạnh, mây đen càng dày đặc...

- Tôi vốn thích sự hoàn hảo, có lẽ rung động trước cậu cũng vì tôi nghĩ cậu hoàn hảo, nhưng có lẽ tôi đã lầm...

Cô gái trước mặt anh vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bị che đi bởi bóng tối...

- Tôi luôn muốn lợi về bản thân, luôn tìm kiếm một con người thật hoàn hảo. Vì sao ư? Tôi đã từng nói mà đúng không, vì tôi vốn rất ích kỉ. Cậu thật ngốc khi trao những rung động đầu đời tươi đẹp cho tôi. Thời gian qua... có lẽ tôi đã trả hết nợ... cũng có lẽ bởi vì... tôi đã không chịu đựng nổi nữa. Cố gắng tự lừa dối bản thân, hạ thấp bản thân, thật sự quá mệt mỏi...

Gió thổi mạnh như tiếng khóc thương, như âm thanh của sự thù hận, xen lẫn...

Xót xa.

Ngày hôm đó đối với anh chẳng khác gì rơi từ chín tầng mây xuống mười tám tầng địa ngục, trời đất như quay cuồng trước mắt. Cô lúc đó đối với anh thật tàn nhẫn, thật độc ác, và cũng thật xa lạ. Cô lúc đó như già đi mấy tuổi, lời nói thật cay độc, không giống như lời nói của một cô nữ sinh hồn nhiên trong trắng. Cô như trở về cái quá khứ trước khi anh quen cô, trầm lặng, ảm đạm, nhưng so với hồi đó càng thêm phần ác độc. Có lẽ thà cô ít nói như hồi đó, lặng lẽ bỏ mặc anh, có lẽ còn dễ chịu hơn khi nghe những lời nói đó từ cô. Cô nói anh ngốc ư? Đúng vậy. Anh ngốc nên mới xao xuyến trước nụ cười lạnh tanh của cô, anh ngốc mới rỗi hơi đi theo chọc cho cô cười, anh ngốc nên hôm đó mới tỏ tình với cô, anh ngốc nên mới tình nguyện xách đồ cho cô qua từng con phố, anh ngốc nên mới tin cô sẽ không bỏ anh, anh ngốc nên mới xem cái chuyện cô đi cùng người khác là giấc mộng...

Và anh cũng thật ngốc khi tin lời cô nói buổi chiều hôm ấy là sự thật.

- Cô ấy không thích cậu ư?

Mây đen tản mác...

- Thế... hôm đó...

Mây đen tản mác, nhưng không tan đi...

- Chuyển đi ư?

Mây đen tản mác, nhưng không vơi đi, chỉ là muốn bao kín cả bầu trời rộng lớn...

Cô từng nói cô là người ích kỉ nhất, anh đã từng không tin. Nhưng bây giờ, anh không muốn tin cũng không được. Cô ích kỉ nên mới giấu kín nụ cười tuyệt đẹp của mình, cô ích kỉ nên mới có thể thấy người khác ngã mà còn lấy đó làm thú vui riêng cho mình, cô ích kỉ nên mới do dự khi nghe lời tỏ tình để phân bua thiệt hơn, cô ích kỉ nên mới bắt anh xách đồ còn mình thì ung dung ăn vặt một mình, cô ích kỉ nên mới hứa suông để không bị quấy rầy, cô ích kỉ nên mới đi cùng người khác, chia sẻ tâm sự mà không nói cùng anh, cô ích kỉ nên mới nói ra những câu làm tổn thương người khác đến vậy...

Và cô thật ích kỉ khi không nói một lời tạm biệt với anh.

- Em có biết không? Lúc ấy anh đã chạy thật nhanh đến nhà em, nhưng cuối cùng vẫn không kịp. Em thật sự đã chuyển đi. Nhưng em cũng biết lựa chỗ thật đấy, chuyển đi xa đến nỗi anh không thể tìm ra...

- Bệnh đa xơ cứng? Cái bệnh quái quỷ gì vậy?

Gió thổi tung mái tóc, anh trầm ngâm nhìn cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

- Thật sự... nhanh đến thế sao? Không thể chờ để nói tạm biệt sao?

Mây đen đã bao kín cả bầu trời, dường như một cơn bão sắp sửa ập đến.

- Thư sao?

Tiếng sấm vang rền, một ánh chớp xé ngang bầu trời.

- Mưa sắp rơi rồi, có lẽ anh nên về thôi...

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn bức ảnh cô gái vẫn đang mỉm cười trên bia mộ, một giọt nước lăn dài bên khóe mắt, của anh, và cả của cô. Quay lưng bỏ đi, chợt cơn gió mạnh thổi đến, mang theo một vật từ trong túi áo khoác của anh bay ra. Anh nắm lại nhưng không kịp. Gió thổi lá thư bay lên trời cao. Anh nhìn theo, mỉm cười.

- Anh về rồi.

"Gửi cậu bạn yêu dấu, người tôi yêu sâu đậm. Cho phép tôi được đeo mặt nạ tàn ác, sự ích kỉ cuối cùng của tôi đến phút chót. Tôi muốn đến cuối cùng cậu sẽ vẫn nhớ đến tôi, không phải sự ngọt ngào bi thương mà là sự căm phẫn, vì như vậy cậu sẽ không giấu tôi ở một góc trái tim mà sẽ ghi nhớ đến suốt cuộc đời. Thật ích kỉ, đúng không?

Tôi cũng thắc mắc, tại sao thời gian không lâu, nhưng tại sao tình cảm lại sâu đậm đến vậy? Có phải vì tinh đầu thường làm cho người khác có thêm một xúc cảm mới mẻ chăng? Dù sao thì, câu hỏi đó cũng không cần có câu trả lời.

Có lẽ tôi vẫn chưa nói, và có lẽ cũng đến lúc phải nói, yêu cậu, tình đầu và tình cuối.

Tưởng bở ít thôi, tôi đi xa, sau này gặp nhau tôi sẽ lấy lại lá thư, không được giữ lâu đâu đấy.

Gửi từ miền kí ức, tư cô gái ích kỉ từng chiếm trọn sự yêu thương cho riêng mình."



Chiu Chiu


Được sửa bởi PAGODASTO ngày 6/1/2015, 17:53; sửa lần 1.
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 6/1/2015, 17:52

Em chỉ cần quên anh thôi…

Vậy nên, em chỉ cần quên anh thôi, hạnh phúc của em cứ để thời gian lo, đúng không?

Có một dạo mà sau khi chia tay em bị sốc hoàn toàn anh ạ. Chuyện chia tay của chúng mình cũng giống như bao cặp đôi khác. Vì không còn yêu nữa, vì không còn cảm thấy hợp nhau, vì không còn cảm thấy cần nhau, cũng không còn một chút xíu nào mong nhớ nhau. Vậy là chia tay thôi…

Nhưng chỉ anh hết yêu, hết chờ mong, hết hờn giận, hết cả thương em chứ bản thân em còn nắm giữ một đầu dây còn lại, nên em mới dại khờ ngốc nghếch thế đấy anh!

Làm điều gì chỉ một chiều cũng khó. Giống như yêu thương trao đi chỉ có một mình, đến một cái đích cũ xưa cũng bị người ta quên lãng. Em thật chỉ muốn gói ghém nỗi nhớ anh buộc vào nơi đầu ngọn gió. Thả trôi đi. Rồi em hết buồn…


Vậy mà em cứ phải sống chật vật với đống hình hài kỷ niệm cũ. Người ta nói sẽ qua thôi, sẽ ổn thôi, sẽ quên thôi. Giá như mọi thứ được nhẹ nhàng thanh thản như những gì người ta nói. Mọi cuộc tình đều sẽ chấm dứt không khổ đau, phải không anh?

Vậy mà đôi lần đi qua phố quen người cũ, em ngơ ngẩn nhìn, mắt chực nhòe nước. Em tự hỏi con gái sao mà yếu đuối đến thảm thương? Rốt cuộc em nhận ra, chỉ mình em vì còn thương còn vương nên mới thế!

Cũng thi thoảng có một vài người mới lướt qua em. Họ đưa tay ra nắm lấy bàn tay em vụng dại, họ sẵn lòng chờ em một khoảng-không-anh, chờ một ngày trái tim em cựa mình lớp tin yêu mới. Nhưng em chưa kịp mở lòng đã thấy cũ kỹ dội về miền đau nhói. Em còn chưa quên anh, sao có thể với tới tình mới được đây anh?

Có lẽ, em sẽ mãi u hoài trong một góc tối chỉ riêng em, nếu một ngày em không kịp nhìn thấy anh đi trên phố. Là anh, là người từng yêu thương em rất thật, với một cô gái khác quá đỗi dịu dàng, nhìn vào đôi mắt cô ấy quá đỗi thân thương. Nhóm tro tàn tin yêu trong em vụt tắt, em biết rằng đã đến lúc học cách quên đi, đáng lý ra, thứ lý lẽ ấy em phải tự học cho mình từ lâu lắm rồi, anh nhỉ?

Ừ thì em cứ học cách quên anh đi, lo sợ gì ngày em không hạnh phúc? Vì sẽ có một người phù hợp hơn đến với em, thay anh, để em trao tim yêu trọn vẹn.

Vậy nên, em chỉ cần quên anh thôi, hạnh phúc của em cứ để thời gian lo, đúng không?


Hạc Xanh
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 6/1/2015, 17:54

Sau lưng là mặt trời


Sáng sớm hiếm hoi chạy xe ra đường, băng ngang một cây cầu tràn ngập nắng, vô tình liếc vào gương chiếu hậu, thấy cả một vầng mặt trời rực rỡ phía sau lưng. Có cảm giác như là, dù mình đi đến đâu, cũng sẽ có vầng mặt trời ấy che chở.

Mình cũng có những vầng mặt trời như vậy trong đời. Dù không rực rỡ như thế, không sáng chói, không thu hút như thế, nhưng ấm áp thì không đâu bằng. Và đặc biệt, mặt trời đó chỉ là của riêng mình mà thôi.

Tìm thấy cho mình một mặt trời hẳn là một niềm hạnh phúc ấm áp hơn bất kỳ hạnh phúc nào khác. Như vợ nhắn tin cho chồng: “Xa anh một ngày mà buồn và nhớ anh quá!” Như người chị muốn-đem-tình-yêu-trong-lòng-chia-đều-cho-cả-thế-giới: “Tin mình đi, lấy được người đúng như mình muốn thì đời long lanh lắm. Bảo đảm cười mỗi ngày. Cười lúc ăn cơm chung, cười trước khi đi ngủ, cười lúc sáng mới thức dậy…” Như con trai nhắn tin cho bố: “Đi làm buổi trưa mới biết bố nóng như thế nào. Xin lỗi bố nhiều lắm. Thương bố.” Như một người bố từng tâm sự: “Ba yêu con… không chỉ đơn giản vì con là con gái của Ba, mà còn hơn thế. Bởi con đã dạy Ba nhiều điều bằng sự hiện diện hồn nhiên của con trong cuộc sống của Ba. Và bằng sự hiện diện đó con đã khiến cuộc sống của Ba không bao giờ tẻ nhạt mà đầy những trải nghiệm cả đau khổ và thú vị.” Như người yêu thỏ thẻ với người yêu: “Anh tự hào vì có em…” Như hạnh phúc của một gia đình khi có một sinh linh vừa chào đời – là mặt trời kết nối tất cả thế hệ, khiến mọi yêu thương quan tâm đều được thể hiện ra, khiến nụ cười không giấu được trên khuôn mặt mỗi người.

Khoảnh khắc ai đó tìm thấy cho mình một mặt trời cũng chính là khoảnh khắc mọi mây mù, giông tố đều lùi xa, nhường chỗ cho ấm áp, cho yêu thương, cho nụ cười, cho hạnh phúc lan tỏa.

Nghe tin Huế lạnh và mưa, được nhắc đi nhắc lại phải mặc áo ấm choàng khăn hoành tráng vào, ấy vậy mà bước xuống máy bay đã thấy trời hửng nắng ấm áp. Tự nhủ: tại ở Huế có nhiều mặt trời của mình đó mà.

Ước cho 2014, ai ai cũng tìm thấy/giữ được những mặt trời của riêng mình. Mặt trời phía trước để soi đường, mặt trời sau lưng để che chở, và hơn cả là mặt trời cạnh bên - để mỗi ngày đi qua đều là một ngày hạnh phúc.


Nguyễn Đỗ Phương Giao
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 6/1/2015, 17:56

Gia vị biết ơn


Tôi được bạn kể cho nghe câu chuyện về một người đàn ông dù có đi đâu cũng chỉ thích về nhà ăn cơm vợ nấu. Cho dù có được mời mọc, rủ rê bao nhiêu, anh cũng chỉ đi một hai lần lấy lệ, rồi lại một lòng trung thành với những món ăn giản dị của vợ. Đối với anh, những món ăn đơn giản ấy có sức hấp dẫn lạ kỳ, ăn hoài thành nghiện. Anh cũng thắc mắc lắm, không biết vợ anh có bí kíp gia truyền nào không. Mấy lần đi ngang, anh vô tình thấy trong lúc nấu ăn, vợ anh hay với tay lên tủ bếp, rắc một ít gia vị từ chiếc hũ thủy tinh nhỏ vào tất cả món ăn. “Chắc là gia vị độc quyền của vợ”, anh tự giải đáp trong đầu, từ đó không bao giờ thắc mắc nữa.

Nhiều năm sau đó, người vợ mất đi. Vì đau, vì nhớ vợ, nhớ những món ăn vợ nấu, anh quyết định tự mình vào bếp để làm sống lại những món ăn mình đã từng được ăn mỗi ngày. Trong lúc nấu, anh chợt nhớ ra “gia vị độc quyền” của vợ, bèn với tay lên tủ bếp tìm hũ thủy tinh nhỏ ấy. Lạ lùng thay, hũ thủy tinh hoàn toàn trống không.

Trừ một tờ giấy nhỏ, có ghi hai chữ: “Biết ơn”.


Người vợ ấy đã nấu ăn mỗi ngày bằng sự biết ơn của mình dành cho cuộc sống, dành cho những người cô yêu. Mỗi khi anh ăn những món cô nấu, chính là nhận vào sự biết ơn và cả tình yêu cô dành cho anh. Đó còn gọi là Năng Lượng Biết Ơn.

Tôi được một người bạn kể nghe câu chuyện ấy vào một buổi sáng đẹp trời, tự dưng thấy lành lạnh ở sống lưng. Chúng tôi kể câu chuyện đó cho một vài người bạn thân thiết nữa, rồi cả đám quyết định sẽ thử áp dụng Năng Lượng Biết Ơn cho bản thân mình. Mỗi ngày, cả bọn sẽ ngồi lại với nhau, cùng nhắm mắt nghĩ đến những điều mình biết ơn và trân trọng trong cuộc sống. Không cần nói ra với nhau, chỉ cần ngồi đó và nghĩ, Năng Lượng Biết Ơn tỏa ra cùng nhau đủ khiến cho mỗi khi làm xong, bản thân mỗi người đều thấy hạnh phúc và an yên hơn gấp bội.

Một lần, tôi và người yêu đang mặt mày khó chịu vì mấy chuyện vụn vặt thường ngày thì cả đám cùng ngồi xuống làm biết ơn. Tạm gác những khó chịu ấy sang một bên, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu cho mình chìm đắm trong những kỷ niệm ngọt ngào của hai đứa, những điều tuyệt vời anh đã làm cho tôi, hay cách anh yêu thương làm tôi thấy mình quá ư may mắn và hạnh phúc… Cứ miên man miên man theo dòng cảm xúc ấy, đến khi mở mắt ra nhìn anh, thấy anh đang nhìn tôi mỉm cười với tất cả yêu thương và trân trọng, tự nhiên cảm xúc khó chịu vài phút trước tan biến đâu hết. Chính vì chúng tôi cùng tập trung vào sự biết ơn, nên sự khó chịu nhỏ nhặt kia chẳng thể nào đánh bại được.

Một người bạn của tôi khuyên, trước khi than phiền một điều về ai đó thì hãy nghĩ ra 10 điều biết ơn về người đó trước, than phiền hai điều thì phải nghĩ ra 20 điều biết ơn… Ngồi viết ra 10 điều biết ơn xong, tự dưng chẳng còn muốn than phiền nữa.

Cũng người bạn đó, một ngày nhận ra mối quan hệ của mình với người yêu đã không còn lửa – mỗi khi ở cùng nhau không còn cảm xúc nồng cháy như ngày xưa nữa. Không chấp nhận điều đó, hai người quyết định mỗi buổi sáng thức dậy sẽ ngồi xuống ghi 10 điều biết ơn về người kia. Cứ mỗi lần ghi là mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm ngây ngô đáng yêu, nhớ lại những tính cách đáng ngưỡng mộ của người ấy, nhớ đến những điều tuyệt vời người ấy làm cho mình. Tình yêu cũng từ những điều biết ơn đó mà thăng hoa trở lại.


Tôi dành nguyên buổi sáng đẹp trời hôm nay để ghi lại tất cả điều biết ơn về mọi thứ xung quanh trong một file Excel. Mỗi sheet là một chủ đề -một con người tôi biết ơn và trân trọng: “Anh”, “Ba Mẹ”, “Chính Mình”, “Cơ Thể Mình”, “Hạnh Phúc Loanh Quanh”… Đơn giản chỉ là:

“Em cảm ơn anh – vì lúc em vẽ vời đã cùng em ngồi pha màu, góp ý, làm trò cười để em có thêm nhiều cảm hứng sáng tác.”

“Con biết ơn Ba Mẹ đã ở bên cạnh con vừa đủ – đủ nhiều để con biết mình được yêu thương, và đủ ít để con phải tự lực trên đôi chân của mình.”

“Tôi cảm ơn chính mình vì những dòng ‘thư tình’ chân thành và đáng yêu dành cho những người xung quanh, khiến cuộc đời này dễ thương hơn nhiều lắm.”

“Tôi biết ơn Đôi Mắt, Đôi Tai, Bạn Miệng Xinh, Bạn Mũi Cao, Đôi Tay, Đôi Chân vì vẫn khỏe mạnh.”

“Con cảm ơn ông trời, sau bao nhiêu ngày nắng gắt gần 40˚C, hôm nay đã êm ả, chuyển mưa lắc rắc. Để anh không còn phải chạy đi giữa trời trưa nắng, mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ ửng lên nữa. Con cảm ơn ông…”

Cứ ghi đến một điều là tôi để cho mình chìm đắm trong cảm xúc với người đó. Chỉ vậy thôi, mà ghi hoài không hết, kể hoài không xong, bỗng dưng có cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.


Cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đọc lại những điều biết ơn đã ghi và bổ sung thêm những điều mới, để khi có chuyện gì đó không vừa ý xảy ra, tôi sẽ nhớ ngay đến vô vàn những điều tốt đẹp khác đã nhận. Những lúc ấy tôi biết rằng, hôm nay mình sẽ bắt đầu một ngày mới với thật nhiều yêu thương và sự biết ơn.​




NGUYỄN ĐỖ PHƯƠNG GIAO
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by Tra Lạc Mí 6/1/2015, 21:30

j mà dài khiếp
2 tr khác nhau à

Tra Lạc Mí

Tổng số bài gửi : 26
Rệp : 0

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 6/1/2015, 21:45

Yes.
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by Nhox Thám Tử 12/1/2015, 17:17

Đó cái này mới hay nè!

Nhox Thám Tử

Tổng số bài gửi : 4
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by PAGODASTO 14/1/2015, 17:26

Anh cứ lấy em đi...


Người yêu của em à. Mình đã bất chấp yêu thương nhau, giành trọn cho nhau những ngọt ngào hạnh phúc, hay là chúng mình cứ lấy nhau đi anh!

Từ khi anh nói lời yêu em, và từ lúc em nhận lời yêu anh. Cả hai chúng ta đều có chung một mục đích là muốn tình yêu ấy đi đến một cái kết có hậu . Hai ta đã mơ về một ngôi nhà nhỏ, nơi ấy em sẽ là người giữ lửa tổ ấm của chúng ta luôn hạnh phúc.

Anh cứ lấy em đi...

Em sẽ luôn nâng niu và trân trọng những giây phút ngọt ngào yêu thương mà hai ta trao cho nhau. Em sẽ thức dậy mỗi sáng trước anh để chuẩn bị bữa sáng. Em sẽ pha cho anh cốc cà phê để anh tỉnh táo mỗi ngày, rồi khi làm việc hiệu quả anh lại nhớ đến em. Em sẽ chỉn chu quần áo, đầu tóc anh, ôm anh và thơm nhẹ lên má anh trước khi anh đi làm anh nhé!

Anh cứ lấy em đi....

Em sẽ học nấu ăn thật nhiều món, để mỗi bữa anh không phải nhàm chán để anh không phải thèm “phở” nhé. Mỗi trưa hè nóng bức, anh đi làm về em sẽ làm cho anh cốc sinh tố hoa quả mát lạnh, còn mùa đông em sẽ pha cho anh tách trà để anh uống cho ấm bụng anh nhé. Thức ăn em chế biến, nước em pha không ngon như ngoài hàng, nhưng chứa đựng trong đó là cả tấm lòng em trao gửi đến anh. Nếu không ngon anh đừng ngần ngại chê để lần sau em sửa nhé.

Anh cứ lấy em đi...

Thi thoảng anh về trễ vì phải họp đột xuất, hay gặp bạn bè giao lưu cà phê, trò chuyện. Nhưng đừng thường xuyên quá là được anh nhé. Như thế mẹ con em ở nhà sẽ tủi thân đấy. Em biết anh thích xem bóng đá, anh cũng thích chơi game. Khi nào có trận bóng đá hay, anh cứ rủ em xem cùng nhé. Em không ham hố bóng đá là mấy nhưng được xem cùng chồng biết đâu vài lần xem em lại mê như điếu đổ. Có lúc anh muốn giải trí, anh cứ thoải mái chơi game, nhưng chỉ coi đó là trò chơi để giảm stress chứ đừng mê đừng nghiện, đừng vì nó mà quên em nhé?

[​IMG]

Anh cứ lấy em đi...

Em sẽ cố gắng phấn đấu là một người con dâu hiếu thảo, một người mẹ và một người vợ hết mực yêu thương chồng con. Em sẽ yêu quý gia đình nhà anh, yêu thương bố mẹ anh như bố mẹ đẻ em vậy. Và anh cũng như thế nhé. Đôi lúc chắc cũng có xích mích nhưng em cố gắng sẽ dung hòa giữa hai bên để anh không phải khó xử vì em biết không một người đàn ông nào lại cảm thấy thoải mái khi đứng giữa hai lựa chọn mẹ đẻ và vợ. Và em cũng không muốn anh phải gặp bất kỳ trường hợp nào như thế.

Anh cứ lấy em đi...

Khi con mình chào đời. Em sẽ dạy con những môn xã hội, còn anh sẽ dạy con các môn tự nhiên anh nhé. Dù có bận trăm công nghìn việc đến đâu, em cũng sẽ không quên nghĩ về tổ ấm của chúng ta. Em sẽ dung hòa việc ngoài xã hội và gia đình, sẽ không bỏ bê con và chồng em, sẽ không để bố con anh cảm thấy thiếu thốn tình cảm từ em đâu.

Anh cứ lấy em đi...

Em yêu anh. Và khi xác định lấy anh, em sẽ một lòng một dạ yêu anh. Nếu chẳng may em có chút say nắng nhất thời em sẽ tìm mọi cách để yêu anh hơn. Em sẽ trao gửi yêu thương đến anh mỗi ngày bằng những cử chỉ nhẹ nhàng tình cảm để tình yêu của chúng mình ngày càng sâu đậm, gắn bó hơn. Mỗi lần anh mệt mỏi, cần tâm sự, em sẽ là người luôn sẵn sàng ở bên cạnh anh lắng nghe anh và luôn ủng hộ anh.

Anh cứ lấy em đi...

Dù cho công việc có ngập đầu đến đâu thì chúng ta đừng quên dành thời gian cho nhau anh nhé. Vào những ngày cuối tuần mình sắp xếp thời gian đi chơi với nhau như hồi còn là người yêu. Chỉ đơn giản là ra Hồ Tây, hay đến hồ Hoàn Kiếm hóng gió và ăn kem Tràng Tiền thôi mình nhỉ. Lấy nhau nhưng mình hãy coi nhau là người yêu của nhau có được không anh? Hay nếu có thời gian em muốn mình và anh đi đâu đó xa xa, tạm thời quên đi những lo âu buồn phiền trong cuộc sống để nghỉ ngơi hâm nóng lại tình cảm anh nhé.

Như thế em đã lấy chồng được chưa nhỉ?

Còn nhiều điều em muốn nói, muốn làm sau khi chúng ta lấy nhau lắm. Em sẽ yêu anh hơn những gì em nói, rồi anh sẽ có những lần bất ngờ vì quá hạnh phúc. Mình bất chấp cưới nhau anh nhé!


Hương Mai / Trí Thức Trẻ
PAGODASTO
PAGODASTO

Tổng số bài gửi : 156
Rệp : 1

Về Đầu Trang Go down

Tùy bút - Truyện ngắn  Empty Re: Tùy bút - Truyện ngắn

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết